Bác ruột chê mảnh đất hoang ông nội để lại nhưng 30 năm sau lại bắt bố tôi phải chia phần

Dĩ nhiên là bố tôi không đồng ý chia chác gì cả, bởi bác cả không xứng đáng được nhận.

Hơn 30 năm trước, sau một lần đi thuyền vượt bão ngoài khơi về thì ông nội tôi ốm liệt giường. Cả đời ông làm ngư dân sống nhờ biển, cuối cùng c.hết cũng vì biển.

Ông bà tôi bám biển cả đời, nghèo đói thế nào cũng nuôi 3 đứa con khôn lớn. Ai cũng tưởng tài sản lớn nhất của họ là chiếc thuyền gỗ, nhưng đến lúc gần đất xa trời thì ông nội tiết lộ có một mảnh đất rộng gần nghìn mét vuông. Đó là thứ ông bà vắt mình đến kiệt quệ để dành cho con cháu, cũng là niềm tự hào mà ông nội giấu kín không cho ai biết.

Lúc đầu ông bà tính chia đều mảnh đất ra. Thế nhưng khi dắt các con đi xem đất thì con trai cả của ông – cũng chính là bác ruột của tôi bây giờ – đã nhảy dựng lên chê không thèm lấy.

Ngày xưa đất ở quê tôi rẻ, chỗ ven biển gần cồn cát thì toàn bùn lầy đất hoang, sậy với đước mọc um tùm thành rừng. Bố tôi kể chỗ đấy hoang vu toàn rắn rết, người gan dạ nhất cũng chẳng dám mon men. Chưa kể người lớn cứ thêu dệt thêm cả những chuyện huyền bí ma quỷ nọ kia nên bố và lũ trẻ trong làng chài chẳng đứa nào dám nghĩ đến việc chơi ở khu đất hoang ấy.

Vì anh cả chê miếng đất nên bố tôi và cô út được hưởng hết. Ông bà nội cẩn thận để lại di chúc viết tay, có cả làng xã làm chứng nữa. Giờ bố tôi vẫn giữ mảnh giấy cũ nát ấy nhưng đã ép plastic đàng hoàng để bảo quản.

Sau khi ông nội mất thì bác tôi theo người quen vào trong Nam lập nghiệp. Ban đầu bác đi làm thuê, lăn lộn đủ nghề để kiếm sống. Sau đó bác cưới cô con gái chủ vườn hồ tiêu làm vợ. Kể từ đó bác đổi đời sung túc hơn, được bố vợ cho quản lý vườn hồ tiêu ấy.

Nghe bố tôi kể thì có vẻ bác sống hạnh phúc lắm. Trong khi đó bố tôi với cô út thì chật vật bám trụ lại quê nhà. Ban đầu bố cũng đem cái thuyền cũ của ông ra biển để lượm tôm cá, nhưng mài bạc mặt ngoài khơi vẫn chẳng kiếm được bao nhiêu.

Có đất ông nội để lại nhưng đem bán thì giá không bằng một chiếc xe máy nên bố tôi nản lắm. Đang loay hoay chẳng biết làm sao thì cơ hội đổi đời ập đến.

Một lần bố tôi đi du lịch với hội bạn học cũ, họ đặt vé tàu ra tận hòn đảo có cái tên khá lạ ngoài biển Quảng Ninh. Cảnh vật trên đảo rất đẹp, bãi biển hoang sơ trong lành, lác đác vài nhà dân làm du lịch. Đặc biệt ở giữa đảo có một khu vườn rộng lớn mà bố tôi nhớ mãi. Ở đó người ta cải tạo đất để trồng cây ăn quả, có cả những giống hoa đẹp và hồ nước thả cá. Trên cái hồ ấy có những căn lều lợp lá cọ, nơi du khách có thể ngồi uống nước, nghỉ ngơi, hoặc ăn bữa cơm toàn đặc sản Quảng Ninh.

Sau khi trở về nhà, bố tôi bỗng dưng ấp ủ ước mơ xây một khu vườn sinh thái giống trên đảo. Thế là bố tôi đi vay mượn khắp nơi, thuê máy móc về san ủi hết mảnh đất ông nội để lại. Đất bỏ hoang lâu năm nên bị người dân địa phương dùng làm bãi rác. Chật vật lắm bố tôi mới dọn dẹp xong.

Sau đó bố loay hoay tìm cách cải tạo đất vì chẳng có cây ăn quả nào trồng được ở chỗ đất mặn ven biển ấy. Mày mò không biết bao lâu mới xong cái mô hình trang trại. Cứ làm xong không ưng ý lại sửa, sửa tới lui mấy năm trời mới ra hình hài sơ sơ.

Bố tôi tự nhận hồi đó ông quá liều. T.iền bạc không có, ông còn lén đem đồ đạc của mẹ tôi đi bán lấy vốn dựng trang trại. Lúc mẹ phát hiện ra thì bà tức giận lắm, đòi bế tôi về ngoại rồi bỏ bố một mình. Nhưng bố tôi vẫn kiên trì với ước mơ xây trang trại. Ông xin lỗi mẹ tôi rất nhiều lần, cũng may mẹ tôi là người cứng miệng mềm lòng nên vẫn đồng hành cùng bố qua những năm tháng cực khổ ấy.

Cô út cũng nghỉ việc ở nhà máy đóng tàu để về ủng hộ bố thực hiện ước mơ. Cô tôi không nhớ bao nhiêu ngày dầm mưa dãi nắng cùng anh trai trên mảnh đất hoang, nhặt quả bàng với bẻ hoa dâm bụt dại ngoài đường ăn tạm đỡ đói.

Rồi trời chẳng phụ lòng người. Ròng rã mấy năm cuối cùng cũng xây xong trang trại. Cây lá bắt đầu đơm hoa, quả roi, quả mít đầu tiên cũng chín. Mẹ kể rằng bố đứng ngắm trang trại xanh tươi xong cứ khóc, mẹ còn tưởng bố khóc vì nghĩ đến cuốn sổ ghi nợ đầm đìa.

Bác ruột chê mảnh đất hoang ông nội để lại nhưng 30 năm sau lại bắt bố tôi phải chia phần - Hình 1

Có người khuyên bố tôi nên làm lồng nuôi cá, nuôi hàu để thu hồi ít vốn trước, sau đó tiếp tục hoàn thiện trang trại để kinh doanh sau. Bố tôi nghe theo nên lãi đậm, thương lái đến nhà mua bán suốt ngày. Được cái bố mẹ tôi mát tay nên nuôi con gì cũng béo, trồng cây gì cũng sai.

Dần dà cuộc sống gia đình tôi ngày càng tốt hơn. Bố mẹ gồng gánh nhau trả hết nợ, còn xây một căn nhà 2 tầng ngay trong trang trại để ở và một ngôi nhà cấp 4 cho cô út sống bên cạnh.

5 năm trước cô út lấy chồng. Chú rể chính là thợ chuyên nuôi trồng hải sản của bố tôi. Cưới xong cô chú cùng nhau giúp bố tôi chăm lo trang trại, công việc tuy bận rộn nhưng gia đình ngày càng thêm đông vui.